Cáu giận là bản năng, tĩnh lặng được mới là bản lĩnh
Những lúc bình thường bạn ứng xử văn minh lịch sự, điềm tĩnh được thì đó là do bạn đã áp dụng tốt lý thuyết vào thực tế. Nhưng trong những tình huống mâu thuẫn tranh cãi bạn vẫn giữ được sự điềm tĩnh và lịch sự, đó mới chính là bản lĩnh và giỏi giang.
Từ trước đến nay tôi vẫn luôn cảm thấy mình cũng được,
ứng xử cũng được
giao tiếp cũng được
lịch sự, có học thức, hài hoà và nhẹ nhàng.
Dù có đôi khi tôi hay bị cảm xúc chi phối trong những tình huống mâu thuẫn, tôi vẫn lầm tưởng rằng đó là do mình sống cảm xúc quá và con người mình không chịu được những gì khuất tất sai trái và mình là một con người thẳng thắn, dễ bộc lộ cảm xúc và theo một cách rất mãnh liệt. Nhưng hôm nay và sau nhiều lần đúc rút, tôi mới nhận ra rằng mình vẫn còn yếu kém lắm trong ứng xử. Và cái cách mà tôi bộc lộ cảm xúc một cách mãnh liệt kia, chẳng qua chỉ là do tôi không thể giữ được sự tĩnh lặng và bình tĩnh trong tâm trí, để nhìn nhận sự việc một cách đúng đắn và giải quyết mâu thuẫn cùng vấn đề một cách tốt nhất có thể. Tôi bỗng thấy mình thật tệ,
Câu chuyện thực sự rất đơn giản. Một đứa em làm cùng đã khiến tôi cáu giận hai lần. Lần một, tôi đã thốt ra những lời lẽ nặng nề và gắt gỏng, chợ búa. Lần 2, tôi đã tranh cãi, chỉ trích và cư xử một cách thiếu chuyên nghiệp. Em ấy nói một câu khiến tôi thực sự xấu hổ:
- Lúc đó em chỉ nghĩ cách giải quyết, chứ không giải thích
Tôi bỗng giật mình. Đúng thế, tại sao tôi không tìm cách giải quyết vấn đề xảy ra để nhằm hóa giải vấn đề gặp phải mà lại sa đà vào việc tranh luận tại sao vấn đề lại xảy ra. Tôi bỗng thấy mình sống hơn gần 10 năm cuộc đời cũng chẳng bằng đứa em ấy. Và nhận ra rằng tôi đã ấu trĩ, sân si, mất bình tĩnh đến chừng nào.
Đã rất nhiều lần tôi trở nên mất bình tĩnh trong các cuộc tranh luận và tình huống giao tiếp ứng xử. Đó có thể là do tranh cãi về một tình huống quy định trong công việc, hay tranh luận về quan điểm mỗi người với một điểm nóng trong xã hội, hoặc bàn luận về những sai sót trong công việc của tôi, hoặc của đối phương. Trong rất nhiều những tình huống mâu thuẫn xảy ra trong cuộc sống, tôi nghiệm ra rằng hầu hết những lần tôi nóng giận, nó đều để lại trong lòng tôi một nỗi dằn vặt vô cùng lớn và cảm xúc của tôi luôn thật tệ sau mỗi lần nóng giận ấy. Khi mâu thuẫn diễn ra, người ta sẵn sàng ném vào mặt nhau những lời xỉa xói và làm tổn thương nhau đến cùng cực. Khi đó, phần con lấn át phần người, ta sẵn sàng tuôn ra những lời nói và hành động mang bản năng của dã thú và sâu thẳm bản chất của con người – đó là tham, sân, si và ích kỷ cùng thói ganh ghét hoặc hợm hĩnh hoặc tự đại. Nếu như khi mâu thuẫn bị đẩy lên, bạn lấn át được phần con, kiềm chế được bản năng hung hãn và thôi nói những lời xấu xí, thôi làm những điều không phải – đó mới thực sự là một con người có bản lĩnh và chứng minh được sự tôi rèn của bạn trong suốt những năm tháng cuộc đời. Thật không dễ để làm một người trưởng thành, tôi bỗng nhận ra sống 30 năm cuộc đời của tôi, những gì tôi đang tôi rèn – là cố gắng tích lũy tri thức vớ sách vở, và cố gắng cư xử nhẹ nhàng văn minh lịch sự, kính trên nhường dưới, không nói lời xấu không dèm pha không bỉ bôi ai – vẫn chỉ là một sự cố gắng bình thường. Tôi chưa rèn đủ tâm trí lực để có thể giúp bản thân mình vượt qua những bản năng rất đỗi con người, chưa đủ trưởng thành và chín để kiềm chế được sự hung hãn và hợm hĩnh của mình khi mâu thuẫn xảy ra. Tôi vẫn còn rất nhiều điều cần phải học và rèn luyện.
Hôm nay là một bài học lớn cho bản thân, hy vọng rằng sau lần này, cái tôi của tôi sẽ nhỏ đi, và Tôi sẽ lớn lên, tôi sẽ trưởng thành hơn và học cách làm một con người vững vàng hơn.
Tâm!