Chuyện một gã mơ!
Dạo này tôi hay mơ, có khi trong lúc mắt mở trừng trừng, giữa phố đông người hối hả, tôi vẫn mơ. Với một gã mơ ấy mà, đâu phải chỉ lúc ngủ, hay lúc tĩnh lặng hắn mới mơ. Những chuyện phi thường một gã mơ có thể làm sẽ khiến người thường sửng sốt, đôi khi là kỳ thị, hoặc khó hiểu. Tôi mơ gì trong những ngày này? Tôi mơ những cung đường và những vùng đất quen mà lạ.
Tiểu sử của một gã mơ!
Hồi cấp 2, tôi được chia chỗ ngồi ở một vị trí có thể nói là thiên thời địa lợi nhân hòa. Cạnh chỗ tôi ngồi là chiếc cửa sổ được thiết kế với những song cửa gỗ to và chắc chắn. Bên ngoài kia là sân vận động của trường với đám cỏ xanh tốt. Xa xa về phía đối diện là làng tôi nhỏ nhỏ xinh xinh với những mái ngói nhuộm rêu đen đen xanh xanh. Chếch về mé trái lại là cánh đồng bạt ngàn trông được đến cả làng bên. Ngay trước cửa sổ lại là một khóm chuối quê tươi tốt.
Bạn thử nghĩ xem, với một gã mơ thì đó là một vị trí lý tưởng đế gã phát huy khả năng mơ mộng của mình. Bởi vậy, tôi hay ngồi thừ người và dõi mắt nhìn ra cửa sổ. Có đôi khi là nhìn về phía làng tôi, nơi có cụ già còng lưng đang chắp tay chống gậy, bước đi liêu xiêu. Có đôi khi, tôi lại nhìn ra sân vận động, nơi tụi lớp bên đang học môn thể dục, nhìn mấy tụi con gái run rẩy trước cây sà nhảy cao và xem bọn con hả hê nhìn mấy đứa con gái đạp đổ cột sà một cách ngốc nghếch. Cũng có đôi khi tôi nhìn ngay khóm chuối trước mặt đang bị gió đùa giỡn. Những ngày bão sắp về, khóm chuối bị quật tơi tả, tàu lá te tua. Những lúc như thế hồn tôi như lìa khỏi cơ thể, đến khi giáo viên đập bàn gọi tên tôi mới bừng tỉnh.
Có lần cô giáo dạy văn của tôi hỏi tôi đang nhìn gì. Tôi nói tôi đang nhìn cảnh vật. Cô hỏi tôi nhìn thấy gì. Tôi nói tôi nhìn thấy cảnh vật rất vui. Tôi nhớ tôi đã từng hỏi người giáo viên ấy một câu: Tại sao người ta cứ nói Người buồn cảnh có vui đâu bao giờ, ấy mà khi giờ tôi đang buồn, mà khi nhìn cảnh vật ngoài kia, tôi vẫn thấy tụi nó vui vẻ thế. Tôi không nhớ được cô giáo đã nói gì, chỉ nhớ cô giáo đã bảo tôi là một kẻ có tâm hồn mộng mơ.
Thế là từ ngày ấy, tôi đã tìm được một định danh của mình. Đó là một kẻ mộng mơ. Hồi đó cứ nghĩ, mộng mơ nghĩa là đầu óc luôn nghĩ những gì đó xa xôi, luôn trừu tượng hóa những thứ bình thường và hay suy nghĩ vẩn vơ, hay buồn rầu và đa cảm. Lớn rồi mới biết, mộng mơ, còn có thể là một gã điên và mơ giữa ban ngày.
những suy nghĩ của một gã mơ!
Tôi nghĩ những kẻ hay mơ là những kẻ hay hoài niệm quá khứ. Tụi hay mơ ấy mà, chúng có sống ở thực tại đâu. Thế giới của những kẻ hay mơ thường đầy màu sắc. Chúng mơ về quá khứ, mơ về tương lai, mơ về ngày mai, mơ về ngày hôm qua hoặc mơ về thực tại những là ở một thế giới khác.
Như tôi sáng nay, khi ngồi trên vỉa hè uống cạn quả dừa đầy nước trong vòng 2 nốt nhạc, giữa dòng xe máy vùn vụt chạy qua, giữa phố Hà Nội ồn ào, giữa những chùm dừa xanh tươi mọng nước, tôi mơ.
Nhìn vòng xe lăn bánh liên tục vụt qua trước mắt, tôi như nhìn thấy bánh xe mình đang lăn qua những cung đường trên Tây Bắc, trên Hà Giang hay trong Quảng Bình, trong Tây Nguyên. Nghe tiếng còi xe inh ỏi và tiếng động cơ ồn ào đinh tai, tôi như nghe thấy tiếng bánh xe mình nghiến xuống mặt đường đầy dăm và sỏi trên con đường tới Đồng Văn. Nhìn một bóng xe Win thấp thoáng dựng bên kia đường, tôi như nhìn thấy những chiếc xe win của những người dân tộc vụt qua tôi trên các cung đường qua Lai Châu Sơn La.
Rồi khi ngồi bỗng nhiên những con đường nhòa đi, cảnh vật thực tại như biến mất, tôi lại thấy mình đang trên con đường xấu như quả sấu từ Tà Xùa ra Háng Đồng, Sơn La. Lúc ấy là 8h tối, trên con đường chỉ có mình tôi. Ánh sáng duy nhất là chiếc đèn xe tù mù. Tiếng động duy nhất là tiếng động cơ xe máy rầm rì băng qua những ổ gà. Tôi của lúc ấy chỉ có duy nhất nhưng lại cảm thấy được nhiều thứ quanh mình một cách rõ rệt. Giả như cái mùi, mùi hương mà cả đời này tôi sẽ không thể nào quên được. Bây giờ tôi tạm quên nó có phong vị như thế nào, chỉ là cảm giác rằng cả đời này mình sẽ luôn nghĩ về nó. Đó là mùi đốt củi Pơ Mu. Trời ơi mùi hương Pơ Mu- mùi của núi rừng – mùi của thiên nhiên – mùi của ấm áp. Cây Pơ Mu có hai loại, Pơ Mu đỏ và Pơ Mu trắng. Pơ Mu đỏ thì nhiều dầu hơn, khi đốt cho đượm lửa hơn và nồng hương hơn. Pơ Mu trắng ít dầu hơn, cũng dễ tìm hơn. Trước kia người ta lấy gỗ Pơ Mu làm cột nhà xà nhà, lên tận núi cao rừng sâu vác câu Pơ Mu về, thân to làm nhà, cành nhỏ làm củi. Giờ đây có lên tận rừng thẳm, cũng không chắc tìm được cây Pơ Pu già để làm nhà nữa.
Nhưng tôi cam đoan với bạn rằng, mùi củi đốt Pơ Mu ấy mà, sẽ ăn đứt cả giống Mộc Vương được thiên hạ tung hô là Trầm Hương quý giá. Chỉ cần một lần được ngửi thấy mùi củi đốt Pơ Mu, mà phải là trong cái không khí giá rét của miền Bắc, trên những vùng cao thăm thẳm núi rừng, thì bạn sẽ say cả đời và nguyện say mãi mãi cái mùi hương tuyệt vời ấy. Mà chẳng phải Vương, cũng chẳng phải Quý lắm, có khi chỉ là cành củi chụm, ấy vậy mà nó là mùi mà tôi nguyện yêu nhớ suốt đời. Bởi cái nó mang lại chẳng phải là hương thơm tuyệt mỹ ngọt ngào, càng không phải lợi ích sức khỏe tinh thần. Mà khi ngửi thấy mùi ấy, tôi thấy được mùi của ấm áp, của sum vầy. Và cái đó sẽ rất rất quý giá trong một hoàn cảnh nhất định mà bạn phải trải qua. Ấy là khi như tôi, băng rừng bằng núi trong đêm trong cái rét.
Tại sao nhỉ, tại sao khi ngửi mùi Pơ Mu tôi lại thấy lòng thổn thức đến vậy. Ấy là bởi trong rất nhiều lần rong ruổi trên các cung đường Tây Bắc, đi một mình giữa đêm đông, qua những căn nhà cửa đóng then cài với ánh lửa le lói và mùi hương củi Pơ Mu đốt thơm nồng, tôi biết rằng bên trong những căn nhà gió lùa mọi phía, trong những căn nhà quần áo để tứ tung, trẻ em nheo nhóc ấy, có một căn bếp ánh lửa rực hồng. Những đứa trẻ ngồi quanh bếp lửa chơi với món đồ chơi cũ kỹ sứt mẻ, những người mẹ người bà đang cấp kim thêu chiếc váy cho kịp lễ hội Tết, Xuân, những người đàn ông đang hơ tay trên ngọn lửa chỉ chực liếm vào bất cứ thứ gì gần nó. Họ có thể im lặng, hoặc nói chuyện. Nhưng họ gần nhau, và cùng chia sẻ hơi ấm mà bếp lửa mang lại. Cái mùi hương ấy dậy lên biết bao ấm áp và khơi gợi nên những tưởng tượng của sự ấm cúng sum vầy. Là một trong những điều khiến tôi luôn luôn nhớ mãi.
Cũng có thể nghĩ, tôi đã ngửi mùi hương ấy vào đúng cái khoảnh khắc mà tôi thấy cô đơn, đúng cái khung cảnh mà tôi thấy mình cô độc. Và lạnh giá. Nên nó mới để lại ấn tượng sâu đậm trong tôi đến như vậy. Để sau này, mỗi lần đi qua bất cứ căn nhà nào trên vùng núi, tôi luôn tìm kiếm mùi hương ấm áp ấy. Có lúc thấy, lúc không, nhưng tôi không dừng tìm kiếm và mãi mãi nhớ thương.
Ấy, ấy là một câu chuyện hay một tình huống điển hình của một gã mơ. Mùi hương thôi mà, tưởng tượng lắm thế. Một loại củi hay gỗ thôi mà, thổn thức nhiều thế.
Nhưng chuyện của một gã mơ, có đôi khi điên rồ lắm. Bởi chúng hay từ những điều bình thường mà tưởng tượng ra đủ thứ hình hài sắc thái. Chúng hay sống trong thế giới nội tâm đầy cảm xúc.