Những lá thư tay!

Những lá thư tay!

June 7, 2022 0 By tamvivu

Mặc dù được vây quanh bởi biết bao những thiết bị thông tin liên lạc với tốc độ lên đến 1000km/s nhưng tôi vẫn ủ mưu viết những cánh thư tay để gửi cho những người bạn cũng “dở dở ương ương” giống mình.

Văn hóa viết thư tay của tôi được truyền lại từ thời mẹ tôi, còn trước thời mẹ tôi tôi cũng chẳng biết có viết thư tay hay không. Tôi chỉ nhớ hồi còn học cấp 1 cấp 2, gia tài của mẹ tôi là cả một tệp thư tay mà anh chị tôi gửi về từ Miền Nam xa xôi. Hồi ấy chúng tôi làm gì có điện thoại, có fây búc hay bất cứ phương tiện điện tử liên lạc nào khác ngoài những cánh thư tay được gửi qua đường bưu điện. Lúc đó những cánh thư chất chứa biết bao yêu thương và nỗi nhớ, nó cũng đong đầy cả tình quê, vị quê và cả những tin tức quý giá mà mỗi người muốn gửi gắm cho nhau. Những cánh thư lúc ấy ghánh trên vai trọng trách nặng nề lắm. Chúng mang đến sự an tâm, mang đến niềm an ủi, mang đến sự vỗ về cho cả người ở xa và ở gần. Cả nhà tôi trừ bố tôi đều viết thư cho nhau. Và tất cả những cánh thư ấy được mẹ tôi cất vào trong chiếc Cặp quý giá của mẹ. Mô típ của các bức thư thì bức nào cũng:
Ngày tháng năm
Gửi….!
Đầu thư
Giữa thư
Cuối thư.
Ngày tháng năm
Ấy vậy mà cái mô típ trăm bức như một ấy lại ẩn chứa sức mạnh giúp người ở xa được an ủi, người ở nhà được an tâm. Ngày ấy bức thư nào cũng có hỏi thăm sức khỏe, rồi kể lể tình hình hiện tại, kể dăm ba câu chuyện xảy ra trong cuộc sống, sau rồi hỏi han tình hình người ở đầu bên kia của bức thư, rồi dặn dò giữ gìn sức khỏe, rồi hẹn những cánh thư sau. Cứ vậy, những cánh thư năm nào đã dìu dắt biết bao người đi qua những năm tháng cơ cực, xa xôi và đau đáu nhớ nhung.


Rồi đến khi điện thoại phổ biến hơn, những cánh thư dần thưa thớt thưa thớt. Khi fây búc rồi các mạng xã hội khác xuất hiện, những cánh thư mất hẳn. Văn hóa thư tay trong gia đình tôi đã chính thức chấm dứt cách đây hơn 10 năm. Trong cuộc sống thường ngày, thư tay như một Ngôi sao hết thời phải lui về hậu trường, nhường sân khấu cho những phương tiện liên lạc nhanh, gọn, tiện. Những cánh thư năm nào nhuốm màu vàng ố của thời gian, rồi qua dăm bảy lần dọn nhà chúng đã thất lạc – một là vào bếp nhóm lửa, hai là theo chân những thứ được coi là “hết tác dụng” đi vào thùng rác.


Tôi nhận ra giá trị của những cánh thư ấy quá muộn, để đến khi tìm lại nó đã không còn nữa, minh chứng một thời hào hùng của thư tay trong tôi đã mất không còn một mảnh.
Ấy vậy nên, tôi chẳng có lúc nào thôi ủ mưu làm cho thời huy hoàng của những cánh thư tay sống lại trong tôi, dù chỉ là một đời sống nhỏ bé, ít thường nhật. Bởi ấy mà, chuyện kể lể thời tiết, rồi kể về công việc cuộc sống thường ngày với những người bạn bè thân quen qua cái bàn phím hay màn hình điện tử với tôi nó sáo sỗng quá. Qua một lớp bàn phím và những đường từ trường, tình cảm và sự chân tình nó trôi tuột và rơi rớt đi gần hết. Chỉ qua ngòi bút, tôi mới thấy chân tình được vẹn nguyên và tôi sẵn lòng nói hết tâm can của mình, dù rằng từ ngòi bút ấy tuôn ra toàn những giun dế mà tôi chẳng mấy làm tự hào. Nhưng tôi vui.


Bởi tôi biết có những kẻ dấm dớ như tôi sẽ cười khì khi đọc thư tôi, sẽ ngấu nghiến từng vết giun dế ấy. Cũng như tôi đã phải dằn lòng không nhắn tin chửi tụi nó khi đoán chữ dò nghĩa qua mấy vệt giun dế tụi nó để lại trong những trang thư đã gửi cho tôi vậy.


Mà, đố ai ngửi được mùi nắng qua màn hình máy tính hay điện thoại hay ipad đấy. Ấy vậy mà hôm qua, dù không sở hữu thính lực của dòng chó béc giê, toi vẫn ngửi thấy mùi nắng Sài Gòn giòn tan và thơm phức qua trang giấy ấy chả