Những mùa lạc

December 28, 2021 0 By tamvivu

Tuổi thơ tôi gắn với biết bao những mùa lạc và những trận băng đồng nhặt nhạnh từng củ lạc rơi rớt sau cơn mưa. Tôi của hiện tại không còn băng đồng nhặt lạc nhưng vẫn ngồi tự hỏi, rốt cuộc mình thực sự thích lạc thật nhiều củ hay không.

– Tâm nhanh về nhổ lạc, mé hết rồi!!!!
Đấy, đáng lẽ bác Đào nên nói vậy. Nhưng bác chẳng nói gì, từ ngày Tâm đi làm, bác chẳng nói nhiều chuyện đồng áng. Chỉ nói khi Tâm hỏi mà thôi.

Không có mô tả ảnh.


Đợt rồi về đi phụ bác nhổ lạc, mới thấy, cho dù thời gian có trôi qua như thế nào, bãi bể nương dâu ra sao, Tâm đã thêm tuổi, não thêm sạn, trái tim thêm chai sần, thì – Cái suy nghĩ ấu trĩ của Tâm vẫn không thay đổi. Đó là cái suy nghĩ mâu thuẫn, vừa mong nhanh hết lạc nhưng cũng vừa mong lâu.


Mong nhanh là cái suy nghĩ nhanh để được nghỉ
Mong lâu là để chứng minh lạc nhà mình nhiều, làm mãi không hết, bứt mãi k xong.


Thế đấy, vậy là Tâm đã lớn lên, qua bao nhiêu mùa lạc là bấy nhiêu những lần so sánh, mâu thuẫn như vậy. Năm nay lạc chiêm hơi kém, ít củ hơn năm ngoái, đã thế củ lạc lại nhỏ xíu xiu, có bờ còn chỉ trơ mỗi còng, có bờ còn bị chuột xơi gần hết chỉ còn vài củ non. Bác Đào có hơi buồn, hơi trách ông trời năm nay đổ nhiều nắng, để đất khô cằn lạc chẳng buồn ra hoa đậu củ. Tâm thì không nghĩ nhiều, bởi Tâm đâu có chăm bẵm nó từng ngày, đâu có đi tách từng cây lạc khỏi lớp túi bóng trong những ngày nắng, đâu có vun xới chúng những ngày chúng dậy thì, cũng đâu có đuổi chuột cho chúng những đêm sáng trăng, nên, cũng đâu có đau khi lạc chẳng sai củ đậm bờ.


Về nhổ từng bờ lạc, bứt chúng ra khỏi đất mẹ, rồi lại bứt từng củ lạc khỏi thân cây, thấy hay hay, vui vui. Mình thích nghe cái tiếng bật bật khi bứt từng củ lạc khỏi tia. Nghe thích thích, nên thích ngồi bứt lạc lắm. Rồi cả, những mùa lạc về, khi trời đổ cơn mưa rào, lũ trẻ trong làng, trong đó có cả mình lại chạy ào ra đồng đi mót từng củ lạc. Sau cơn mưa, những củ lạc rơi trồi lên khỏi lớp áo choàng nâu đất, chúng trắng phớ và nổi bật giữa nền đất nâu, vậy là chúng mình tranh nhau nhặt. Có nhà lạc rơi nhiều, thế là chúng mình bội thu. Năm nào mình cũng đi mót lạc như vậy, có năm còn được hai yến cơ mà, bán cho bác Đào lấy tiền mua quần áo.


Những năm cấp ba, phần vì phải đi học, phần vì việc nhà làm không hết, mình đành trơ mắt nhìn lũ trẻ làng cắp bì đi nhặt lạc mà k được đứng trong hàng ngũ ấy. Tiếc quá là tiếc. Bây giờ, lũ trẻ trong làng không đi mót lạc nữa, chúng quện với những trò chơi trên điện thoai, chúng quần là áo lượt ngồi xe đạp điện đi học, những củ lạc rơi trắng phớ đồng, nằm trơ trọi, không ai vớt chúng lên khỏi đất, để rồi sau cơn mưa, chúng lại chìm vào trong đất mẹ và khởi đầu cho một chu kỳ sống khác.

Rồi ngoài đi nhổ lạc, Tâm còn đi làm cỏ bí cho bác Đào. Nhìn những ngọn bí bị vùi dập sau trận mưa, lá lấm lem đất cát thấy thương. Ngồi nhổ từng cọng cỏ chợt nghĩ, thôi cái gì sinh ra cũng có ý nghĩa của nó, ngay cả những cây cỏ dại này, có chúng cùng mọc, cây bí nó thấy vui nó cũng lớn nhanh lớn khỏe cùng, nhưng chỉ sau một bản xô nát ánh mặt trời, tức khoảng 3 phút sau Tâm đã đùng đùng chửi mấy cọng cỏ,

  • má ơi làm hoài không hết, mọc gì mọc lắm

Chỉ có bác Đào vẫn cần mẫn nhổ từng cọng cỏ để lộ một khoảng đất quang, một khoảng trời rộng để bí vươn lên.

Hôm rồi gọi điện, bác nói trận mưa rồi to lắm. Mưa lút vườn lút ruộng, đám lạc chưa kịp già chỉ còn thấy lá. Chẳng biết rồi, nước cũ rút đi, chúng có kịp già trước trận mưa kế tiếp không…..