Chuyện về biển 1
Sẵn sàng đối mặt với những biến số!
Ngày đầu về biển, tôi háo hức và hân hoan bởi những lạ lẫm và mênh mông xứ biển mang lại. Nơi tôi về là một làng chài của tỉnh Khánh Hòa. Khu phố thương mại duy nhất của làng nằm tại ngã ba chợ với dăm ba hàng quán phục vụ những món bình dân nhưng ngon như chè hoa quả, trứng vịt lộn, bánh hỏi, bánh ướt chấm mắm nêm…. Và khu phố tắt đèn lúc 9h tối. Nghe có vẻ buồn là thế nhưng tôi vốn không có thời gian để buồn. Công việc mà tôi nhận là làm cho một villa với chức danh hão “quản lý”. Tuy nhiên những việc mà tôi làm thì có thể đọc trong bản mô tả của một tạp vụ level Excutive.
Ngày đầu tiên tôi tới villa là một ngày mà biển đêm đẹp như một bức tranh thủy mặc. Ngày ấy trăng muộn dát lên mặt biển một dải bạc lấp lánh mê hồn. 5h30 chiều tôi bước xuống khỏi taxi cùng những thứ đồ đạc lỉnh kỉnh. Người đón tiếp tôi là một bạn tên Linh mà tôi không quen biết. Tôi được chỉ dẫn cất gọn đồ trong phòng giặt và đưa xuống bếp – nơi có hai cô đang khá bận rộn với công việc chuẩn bị đón tiếp khách. Tôi được bàn giao cho cô đầu bếp và được giới thiệu sẽ phụ cô. Tôi không quản cơn đói mệt đường xa cũng lao vào phụ việc. Thế rồi liên tiếp từ đó tới 9h30 là các công việc liên quan đến phụ bếp, bưng bê, dọn rửa. Tôi vẫn chưa thấy mặt người đã liên hệ và tuyển dụng tôi đâu. Tới 10h sau khi đã tắm rửa xong tôi mới được gọi ra để chính thức giới thiệu với mọi người làm cùng – thực ra chỉ có 2 em HDV kiêm hỗ trợ hậu cần cho villa. Cuộc nói chuyện hay giới thiệu diễn ra đơn giản, nhanh chóng. Chẳng cần hỏi thăm gì nhiều, chỉ cần biết tên, công việc sẽ phụ trách. Công việc của tôi được bạn chủ – cũng là bạn đã tuyển dụng tôi nói rằng tôi sẽ phụ trách hậu cần, các công việc chung của villa – và nó sẽ rất có nhiều việc không tên. Tới lúc ấy tôi đã hiểu rằng nhiệm vụ của tôi trong thời gian tới sẽ chẳng khác nào một tạp vụ và tham gia vào tất cả mọi công việc từ bếp núc đến buồng phòng.
Tôi không e ngại với tương lai này, cũng chẳng cảm thấy hụt hẫng hay bất ngờ với nó. Bởi khi tôi đã quyết định rời khỏi thành phố nơi tôi gắn bó hơn chục năm để đến một nơi đầy lạ lẫm – không người thân, bạn bè và không có mong cầu gì về công việc nhàn hạ hay lớn lao – thì việc đảm nhận công việc như một tạp vụ cũng chẳng có gì là thách thức. Và rồi những ngày sau đó là liên tiếp những công việc và những mới mẻ, có vui, có buồn, có thứ xứng đáng để trải nghiệm và cũng có những thứ xảy đến khiến tôi không muốn gắn bó với nơi đây và những người ở đây.