Mùi Biển
Tôi va vào biển trong một ngày ánh trăng buông mình lả lơi trên mặt biển. Tôi ngồi ngay đầu dải bạc được dệt nên bởi ánh trăng. Tôi hít căng lồng ngực hương vị mằn mặn tanh tanh của đại dương về đêm và lắng nghe biển hát. Lúc ấy tôi thấy hồn mình như rời khỏi bản thể, lướt trên từng gợn sóng và nhảy nhót với cái ánh bàng bạc thoắt ẩn thoắt hiện. Đó là ấn tượng tốt đẹp của ngày đầu tiên tôi về biển.
Vậy là tôi đã rời Hà Nội, để về một miền biển hoang sơ giữa miền Trung đầy nắng và gió. Tôi thấy mình trôi đi trên những đường ray, được con tàu kéo lê tôi về một phía rất xa Hà Nội và rất gần với biển cả mênh mông. Tôi không háo hức, cũng chẳng luyến tiếc. Lúc ngồi trên chuyến tàu rời Hà Nội muộn, tôi thấy lòng mình lặng như mặt biển những ngày sóng lặn.
Người ta nói biển không bao giờ vắng bóng sóng. Còn tôi nghĩ sóng không bao giờ chịu rời biển, ấy là bởi sóng là hiện thân cho cảm xúc của thứ mênh mông có thể nhấn chìm bất cứ thứ gì trên trái đất này.
Khi biển giận dữ, con sóng chồm lên, xả bọt trắng xóa,
khi biển êm dịu hiền hòa, con sóng lan tăn lợn gợn
khi biển vui, sóng nhảy nhót reo ca, khi biển buồn, sóng lặng lẽ xô bờ không tiếng động. Lòng tôi lúc ấy không vui không buồn, không giận dữ cũng chẳng luyến tiếc. Tôi không thể như biển thể hiện cảm xúc của mình qua từng đợt sóng. Cảm xúc của tôi dấu nhẹm trong đôi mắt bình thường chẳng hề to tròn long lanh hay cong cong hình lưỡi liềm của trăng. Nhưng dù tôi có dấu diếm cảm xúc trong đôi mắt, hay để cảm xúc tràn trên mi mắt thì tôi của lúc ngồi trên con tàu rời Hà Nội cũng chẳng thế gọi ra lời cảm xúc lúc ấy của bản thân.
Vậy là tôi đã rời Hà Nội sau gần chục năm gắn bó, tôi ra đi lòng nhẹ nhàng, nhưng hành lý thì nặng trĩu những sách và kế hoạch. Điểm đến của tôi là ga Ninh Hòa – ga nằm tại một thị xã vùng ven biển của tỉnh Khánh Hòa, cách Hà Nội hơn một ngàn ba trăm cây số. Rất xa. Lúc xuống tàu, tôi bỗng cảm thấy bước chân mình hụt một nhịp, bởi một khi rời tàu, là tôi sẽ chính thức bước vào một hành trình mới với rất nhiều biến số. Tôi rời ga và được Ninh Hòa chào đón bằng bởi những thanh niên lái taxi thân thiện và dễ mến. Đằng sau dáng vẻ phong trần và có vẻ bụi bặm kia sẽ là một tâm hồn đầy nhiệt thành và đáng tin cậy. Tôi hỏi các em giá taxi về chỗ tôi làm, các em báo 2 trăm rưởi. Tôi cười bảo sao đắt thế.
- Không đắt đâu chị ơi, đây về đo 2 trăm rưởi là đúng rồi
Phải nghe cái giọng ấy mới thấy việc trả giá thêm là điều sai trái. Ấy thế là tôi mới bảo các em chờ rồi vào lấy chiếc xe đạp ra. Haha, lúc ấy tôi mới bảo các em là chị chỉ chở hành lý về thôi, xe đạp chị sẽ đạp về. Các em mới ồ lên bảo trời ơi đạp không nổi đâu chị ơi đây về đó xa lắm. Tôi mới cười mà rằng hai mấy cây chị vẫn đạp được. Mấy em ấy lại hùa vào khuyên tôi
- Trời ơi đạp không nổi đâu chị ơi, đây về đó xa mà có mấy con dốc lận. Xe đạp này bỏ lên xe chở về luôn chị.
Lúc đó là 5h chiều, tôi nghe như vậy lòng cũng xuôi lắm. Ấy thế là chiếc taxi chở tôi cùng đủ thứ lỉnh kỉnh khác về với Biển và công việc mà tôi chưa biết chút gì. Tôi không mơ mộng về công việc hay cuộc sống sắp tới, nhưng khi bắt đầu nó cũng đã vả một phát lệch mặt tôi.
Còn tiếp…