Mùi của ký ức!
Trước đây tôi rất thích những cơn mưa rào. Không bởi nó đẹp hay ồn ã. Mà bởi những cơn mưa rào mang đến sự thảnh thơi
Hồi đó mỗi khi trời mưa, cả gia đình tôi sẽ ở nhà. Bố tôi sẽ bện chổi, tôi và mẹ sẽ tuốt rơm. Những sợi rơm được lấy từ cây lúa nếp mới thu vụ rồi, vẫn còn thơm mùi mùa lúa tháng 9. Tôi và mẹ phải gặt những phần lúa nếp thật dài chân. Bó thật xóng. Rồi bố tôi sẽ dùng chiếc liềm xén dài và xén đi phần rạ. Chỉ còn phần ngọn và lúa được mang về trên những chuyến xe thồ tròng trành của tuổi thơ. Sau đó, từng đon lúa sẽ được xếp chồng trước chiếc máy tuốt có động cơ chạy bằng cơm. Tôi và mẹ, hoặc bố sẽ dùng sức đạp để tuốt những hạt lúa nếp béo tròn vàng ươm từ bông lúa. Và khi chỉ còn lại rơm, nó sẽ được tuốt sạch lá, giữ lại phần thân. Rồi bố tôi sẽ buộc túm thành từng túm nhỏ và quăng chúng lên mái nhà. Trải qua những cơn nắng hè giòn dã, những bó rơm này sẽ khô và khoác lên mình một màu vàng ruộm của nắng. Thế rồi chúng sẽ được bó thành từng bó to và để vào góc nhà kho.
Và mỗi độ mưa rào sau đó, cả nhà sẽ cùng mang chúng ra. Tôi sẽ sắp chúng sao cho các phần mắt trên thân chúng bằng nhau. Bố sẽ chặt đi phần mắt ấy. Và khi đó những lõi rơm bên trong được tuốt ra thật dễ dàng. Những sợi rơm khô vàng ươm, tôi chỉ từ đó tuốt lên những phần bông vẫn còn vương vài hạt lép. Bố tôi sẽ ở bên buộc từng túm rơm tuốt thành những bó nhỏ. Viết đến đoạn này, không khí quanh tôi như dậy lên mùi rơm nếp, và ký ức ngày nào ngồi cùng bố mẹ tuốt rơm bện chổi làm tôi thổn thức.
Có đôi khi, những cơn mưa rào tháng 8 rất tuyệt, nhất là kèm theo những cơn gió bão. Tôi ngoài thích mưa rào, còn yêu thêm cả cái combo gió bão của miền Trung những ngày tháng 8. Bởi lúc đó tôi đâu có biết cái tai họa của bão mang đến cho bao người. Quê tôi mùa mưa bão, tụi trẻ con chỉ thấy được nhặt biết bao nhiêu là quả rụng. Nào nhãn, nào bưởi, nào xoài. Và được đi chơi hoặc ở nhà tha hồ nằm ườn ra đấy. Cùng lắm bão chỉ làm tụi tôi sợ vì ủi đổ dăm ba mảng tường hoặc phần phật sau chái nhà khiến cả ngôi nhà cũ như rung rinh theo từng đợt gió mạnh. Tụi tôi chỉ sợ lấy lệ, chứ đứa nào đứa nấy vẫn hăm hở với những cơn mưa rào mùa mưa bão. Đến tận sau này, tôi vẫn nghĩ rằng mình thích những cơn mưa rào không phải bởi mưa. Mà bởi những gì tôi sẽ làm khi dào mưa đầu tiên trút xuống. Tôi sẽ ngồi trong ngôi nhà thấp cũ kỹ của ba mẹ, đếm từng bọt bong bóng nổi lên khi những hạt mưa to và nặng đổ xuống nền sân. Lúc đó, mẹ sẽ rang mấy nhả lạc và ngô, trộn chúng lại với nhau và tôi sẽ nằm trên giường, nhai chúng rôm rốp. Khi đã chán, tôi sẽ dồn một nắm chúng trên giường, chụm tay lại và thổi. Rồi tự chơi trò nhặt hạt để sao cho không làm hạt nào rung động. Tôi nhặt mãi nhặt mãi, nhặt hết cả tuổi thơ vẫn không thể nào nhặt hết được nắm ngô mà mẹ rang cho.
Ở quê tôi, trước những trần mưa rào đầu hạ, là những cơn giông đẹp và đầy kích động. Tôi của lúc đó rất thích những cơn giông trước các trận mưa, chẳng phải mùi ngai ngái của đất khi hơi nước bốc lên, chẳng phải mùi của không khí hỗn loạn vì những cuồng phong, mà bởi những cơn gió giật mạnh thổi tốc cả những bụi đường và mọi thứ nhẹ bẫng mà chúng gặp trên đường đi. Những lúc ấy, nếu không phải lo dọn dẹp đồ đạc trên sân, tôi sẽ tìm chỗ nào gió to nhất và để mặc cho cuồng phong quật mình tơi tả và bù xù. Tôi thích nhưng cơn giông mang đến những trận mưa xối xả, thích những trận gió lốc có thể quét sạch mọi thứ trên đường đi. Những mong chúng có thể quấn tôi đi, đưa tôi khỏi lối mòn cuộc sống mà tôi đang sống, đưa tôi đến một nơi khác hoàn toàn xa lạ. Nhưng ấy là tôi bị cảm xúc hiện tại chi phối mới nói vậy. Chứ cái hồi ấy, tôi thích gió thích mưa bởi tôi thích bụi bặm phong trần, tôi thích cái cách mà mấy sợi tóc lơ thơ khô xơ và rối bởi của mình tung bay tán loạn trong gió. Tôi thích cảm giác vạt áo tôi bị thổi cho bay phần phật, khuôn mặt tôi thì mát rười rượi và trái tim tôi như muốn nhảy ra khỏi lồng ngực vì phấn khích. Những trận mưa đong đầy ký ký ức và những cơn giông thì đựng cả một trời ngây thơ và hoang dại.