Không bon mồm thì sao ngon miệng!
Hôm nay bỗng nhận ra, tôi của dạo này sao kỳ quái. Tôi ăn không thấy ngon, mỗi bữa chỉ ăn lơ thơ vài thứ. Đã thế cũng chẳng buồn nấu nướng cho ra hồn. Chả biết là do cái miệng ăn không ngon hay cái bụng không thấy tốt.
Tôi của dạo này cũng kỳ quái, gặp người chẳng chào chào hỏi hỏi. Cứ ngần ngại trong việc mở lời chào. Gặp người quen, gặp anh lớn, gặp người lạ, gặp người dưng, gặp người thương tôi cũng chẳng muốn mở lời chào hỏi. Kể với Thúy, Thúy mắng tôi sao lại ứng xử vô lễ vô phép vô tắc như thế. Tôi biện minh rằng do mình bị bật chế độ câm lặng khi gặp người mình mến, và những người còn lại thì mình không muốn có mối liên hệ thì mình không chào. Thế là Thúy lại mắng tôi. Mà ngay kể từ khi tôi nói ra cái việc miệng tôi không mở lời chào người khác, tôi đã nhận ra sự sai sót ấu trĩ của mình rồi.
Ông bà ta xưa đã có câu, lời chào cao hơn mâm cỗ. Ấy thế là trước giờ tôi đã đập tan biết bao là mâm cỗ rồi để xếp mình xuống làm một kẻ xấc lão, vô lễ và khinh khỉnh. Dù trong bất cứ trường hợp nào, câu chào thể hiện sự lịch sự chứ không hề để bày tỏ thái độ. Đó là một phép tắc cơ bản. Cho dù bạn có ngại, mà tại sao lại ngại chào hỏi cơ chứ? Câu chào chỉ là một phé xã giao và lịch sự tối thiểu. Ấy vậy là điều tối thiểu ấy bấy lâu nay tôi đã bỏ sót ấy. Đúng là toàn học những điều đâu đâu, bây giờ cần phải quay trở về học phép ứng xử cơ bản.
Đúng là không bon mồm thì sao ngon miệng!